[EDIT] TRỌNG SINH CHI DUNG THIẾU - Chương 16
- Trang chủ
- [EDIT] TRỌNG SINH CHI DUNG THIẾU
- Chương 16 - Anh cởi quần áo tôi làm gì vậy
Trong khoảnh khắc ấy, tay Tô Trăn cứng đờ lại, Dung Phi mất đi chỗ dựa liền ngã xuống, đập đầu vào vai Tô Trăn, sau đó hai chân mất đi sức lực trượt xuống. Tô Trăn đột nhiên ôm chặt lấy cậu.
“Dung Phi…”
“Ừ.” Dung Phi dụi đầu vào lồng ngực anh, cảm giác có người gọi cậu là Dung Phi thật tốt. Càng không cần phải nói tới giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc kia, giống như là của Tô Trăn…
Tô Trăn chậm rãi vươn tay về phía đối phương, nắm chặt gáy cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, cứ lẩm bẩm mà gọi tên đối phương lần thứ hai, “Dung Phi……”
“Ừ.” Dung Phi đáp lại.
“Dung Phi…” Tô Trăn liên tục gọi cái tên Dung Phi, như muốn xác định điều gì đó.
Mà Dung Phi không ngừng đáp lại không biết mệt mỏi, cho đến khi hai cánh tay của Tô Trăn không ngừng siết chặt cậu hơn, Dung Phi cơ hồ càng chôn sâu vào lồng ngực của anh.
Sau đó, một tiếng “Ách!”, Dung Phi nôn ra khắp cánh tay của Tô Chấn.
Lúc này, Vệ Tử Hành xuất hiện. “Trời ơi! Tô thiên vương! Thực xin lỗi anh! Cậu ấy quay phim gặp khó khăn, diễn không được tốt cho nên uống hơi nhiều! Thực sự xin lỗi!”
Thế nhưng Tô Trăn không hề đẩy Dung Phi tránh xa mà vẫn dùng cánh tay đỡ lấy cậu vững chắc như cũ, trên mặt cũng không có biểu tình ủ rũ hay tức giận.
“Cậu ta uống say rồi, anh cứ như vậy mang cậu ta ra ngoài như thế nào chẳng lẽ không sợ paparazzi sẽ viết bài bêu xấu sao?” Tô Trăn nhìn về phía Vệ Tử Hành. “Anh có thể kiếm cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ được không? Tôi sẽ ở đây trông chừng cậu ta.”
“Anh… Dung thiếu…”
Người người trong giới đều biết Tô Trăn chẳng ưa gì Dung thiếu.
“Tôi vẫn là tôi nên gọi người tìm quần áo cho anh.” Vệ Tử Hành duỗi tay muốn đón lấy Dung Phi.
“Vệ Tử Hành, người ghét Dung Phi xếp thành một hàng dài, cậu ta là con trai của Dung bá bá, anh thực sự nghĩ tôi sẽ giết cậu ta sao?” Tô Trăn nhướn mày, hạ thấp giọng nói. Trong nháy mắt, Vệ Tử Hành có cảm giác thần kinh của mình như bị một lưỡi dao vô hình đâm xuyên qua. Khí tức của Tô Trăn vô cùng mạnh mẽ, Vệ Tử Hành chỉ có thể hít một hơi rôi rời khỏi toilet.
Tô Trăn vẫn giữ nguyên tư thế đỡ Dung Phi như cũ, bên tai có tiếng cậu lẩm bẩm. Dung Phi nhìn cổ áo cài cúc có chút chật, vươn tay kéo cúc ở đó.
“Đừng kéo nữa.” Tô Trăn đè lại ngón tay của cậu xuống, chậm rãi cởi cúc áo cho cậu, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hít thở sâu của Dung Phi, giống như một đứa trẻ đang chép miệng, nũng nịu.
Tô Trăn cúi đầu, chóp mũi chạm vào mái tóc mềm mại của Dung Phi, trên môi chậm rãi xuất hiện một nụ cười thật tươi.
“Tôi chưa bao giờ tin vào cái thứ gọi là”mượn xác hoàn hồn”, Dung Phi. Tôi cũng mặc kệ cậu hiện giờ là ai… Nhưng, nếu cậu đã nói mình là Dung Phi…” Tô Trăn ngước mắt nhìn chính mình trong gương. “… Vậy đừng biến mất nữa.”
Đó chính là Tô Trăn, người mà Dung Phi chưa từng gặp, ánh mắt cứng rắn lạnh lùng, như muốn đập vỡ tấm gương trước mặt, nhưng động tác đỡ, ôm lấy Dung Phi lại vô cùng nhẹ nhàng.
Hai ba phút sau, Vệ Tử Hành mang đến một chiếc áo sơ mi sạch sẽ. Khi anh mở cửa liền phát hiện Tô Trăn đang đứng dựa vào tường, cánh tay vòng qua vai của Dung Phi, tay giữ đầu cậu dựa vào ngực mình.
Đó không chỉ là một cử chỉ bình thường mà còn là sự bất cẩn không hề có sự thờ ơ, lạnh nhạt như trước đây.
“Quần áo…” Vệ Tử Hành đưa áo sơ mi cho anh, nhân tiện tiếp lấy Dung Phi còn đang choáng váng kia từ trong ngực Tô Trăn.
“Các người không phải nên ngăn cậu ta uống rượu sao?” Tô Trăn lưu loát cởi áo của mình, không chút đắn đo ném vào thùng rác, nhanh chóng khoác chiếc áo mới kia lên người. Tư thế kia trông rất giống quảng cáo trên TV, động tác tự nhiên lưu loát, gọn gàng mà không có chút phô trương nào. Vệ Tử Hành từng làm việc với rất nhiều minh tinh nổi tiếng, nhưng khí chất của Tô Trăn là độc nhất vô nhị.
“Tôi cũng không biết sao hôm nay cậu ấy lại say nhanh thế. Long tam thiếu gia nói Dung thiếu mười ly uống cũng không say, tôi cũng không nghĩ cậu ấy gục sớm vậy.” Vệ Tử Hành cười nhẹ, ngay sau đó lại thấy đau đầu. Anh cho phép Dung Phi uống rượu nhưng không có nghĩa là anh cho phép Dung Phi uống say, chỉ là anh đánh giá quá cao tửu lượng của cậu. Giờ đem Dung Phi say khướt rời khỏi Golden Rose lờ như gặp phải tên paparazzi nào đó, không biết lại viết cái gì lên báo nữa.
“Cậu ấy trông có vẻ không vui.” Tô Trăn nhìn vào gương, sửa sang lại cổ áo, quấn tay áo lên một chút, cái dáng người tuyệt mĩ kia không khỏi khiến người khác đố kỵ ghen ghét.
“Gần đây, Dung thiếu đã thay đổi rất nhiều. Cậu ấy không còn thích mặc áo da hay quần áo mang phong cách rock, quần áo của cậu ấy ngày càng bình thường và giản dị.” Vệ Tử Hành cười xin lỗi. “Phim mới của cậu ấy gặp chút trở ngại, khó khăn, cho nên tâm trạng không tốt. Nếu có gì thất thố, mong anh thông cảm.”
Quay người lại, trên môi Tô Trăn xuất hiện một nụ cười. Trước giờ, nụ cười của anh vô cùng quyến rũ, luôn luôn thu hút sự chú ý của người khác, cho dù bản thân là đàn ông thì Vệ Tử Hành cũng không phải trường hợp ngoại lệ. “Anh không muốn mang cậu ấy ra ngoài với bộ dạng đó đâu.”
“Tuy rằng Dung thiếu uống say, nhưng ít nhất người lái xe là tôi. Tin tức cậu ấy say rượu sẽ không xuất hiện.” Để cho cậu ấy uống say, đó là tắc trách của một người đại diện như anh.
“Để tôi đưa cậu ấy về.” Tô Trăn nhàn nhạt nói, nhưng đối với Vệ Tử Hành lại là tin giật gân.
“Cái gì?” Dung Phi suýt chút nữa trượt khỏi vai hắn, Ngụy Tử Hành chưa kịp đưa tay ra, đã bị Tô Trăn tóm lấy.
“Tôi nói, tôi sẽ đưa cậu ấy về. Cho dù phóng viên dù có nhìn thấy cũng không thể viết bài bài linh tinh về việc Dung thiếu gia quay lại con đường cũ.”
Danh tiếng Tô Trăn trong giới giải trí đương nhiên rất tốt, chỉ là… Tô Trăn chán ghét, khinh thường Dung thiếu như vậy, sao có thể… tự nguyện đưa cậu về?
“Cậu ta đã say đến như thế này, trở về Dung gia, bị Dung bá bá nhìn thấy không chừng ông ấy lại tăng huyết áp mất.” Tô Trăn biết rất rõ về Dung Cẩn Nghiêm. “Tối nay, chúng ta vẫn nên tìm một khách sạn nào đó ở tạm.”
“Khách sạn?” Trở về Dung gia khẳng định không phải sự lựa chọn sáng suốt, nhưng mà nếu vào khách sạn… Paparazzi lại có nguồn sống mới rồi. Vệ Tử Hành luôn làm mọi việc một cách dứt khoát và gọn gàng, ấy vậy mà khi đứng trước mặt Tô Trăn lại trở nên do dự.
“Tôi sẽ trông chừng cậu ta.” Lúc này, Tô Trăn đã đỡ Dung Phi đi về phía cửa. “Tôi đã đồng ý với Dung bá bá sẽ chăm sóc cậu ấy, anh còn lo lắng cái gì?”
Lời nói của Tô Trăn rất có sức thuyết phục. Mọi người đều biết Tô Trăn không có thiện cảm với Dung Phi, nhưng anh ấy luôn tôn trọng Dung Cẩn Nghiêm.
“Nếu vậy… Nhờ anh chăm sóc Dung thiếu.”
Tô Trăn khẽ gật đầu, khiến đối phương không tự chủ có một loại cảm giác tin tưởng đối với anh.
Vệ Tử Hành cố ý dẫn Long Triển Vân vào xe của Dung Phi, họ vừa rời khỏi Golden Rose chưa đến mười mét liền có một chiếc xe đuổi theo kịp. Vệ Tử Hành có chút buồn cười, nghĩ cũng tội nghiệp đám paparazzi này quá đi.
Mà Dung Phi lại ngồi cùng xe với Tô Trăn và vị đạo diễn đang nói chuyện với Tô Trăn. Hai chiếc xe cùng đi tới khách sạn Kim Tôn, Tô Trăn đem Dung Phi vào phòng với anh.
Thẩm Ngạn rất bất mãn. “Tôi thực sự không hiểu nổi, chẳng phải anh rất ghét Dung đại thiếu sao? Làm sao phải tốn công tốn sức, bảo vệ danh tiếng cho hắn?”
Trên mặt Tô Trăn vẫn là vẻ lạnh lùng như cũ. “Anh về trước đi, đêm nay tôi sẽ trông chừng, chăm sóc cậu ta.”
“Anh chăm sóc hắn…” Trông Thẩm Ngạn như muốn rớt hai tròng mắt ra ngoài.
“Đúng vậy, tôi sẽ.” Tô Trăn đi vào phòng tắm. “Tôi có vài chuyện riêng muốn hỏi cậu ta.”
“Anh vẫn luôn như vậy, chỉ nói một lần, không bao giờ nhắc lại lần hai. Và dù anh có nói ra tôi cũng không bao giờ có thể đoán được nguyên nhân đằng sau.” Thẩm Ngạn nhìn Tô Trăn trong chốc lát, rời khỏi phòng đi về phía cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn Dung Phi và Tô Trăn.
Dung Phi cau mày, bộ dạng muốn nôn mà nôn không nổi.
Tô Trăn im lặng đi đến bên cậu, dúng ngón tay giãn ấn đường đang khép chặt của cậu. “Sao lại uống nhiều đến vậy…”
“Ai nói… Tôi không uống say…” Dung Phi lẩm bẩm.
“Ồ, tại sao cậu lại nói thế?”
“Tôi… Có thể uống hết một két bia… Một cân rượu trắng[1]…”
Dung Phi vừa nói vừa cuộn người lại, trong mắt đầy mơ màng, cảm giác như có một thứ gì đó muốn tràn ra, ngay sau đó cậu liền khó nằm xuống mép giường.
Tô Trăn đưa tay đỡ trán cậu, dùng bàn tay còn lại vuốt ve lưng cậu,khóe môi lại nở nụ cười khó đoán: “Bia và rượu trắng…”
Không phải loại đồ uống được pha chế, phục vụ trong bar.
“Những lần đó cậu uống cùng ai?” Tô Trăn kéo dài giọng nói, nghe cực kỳ kiên nhẫn.
“Thầy… Còn có các tiền bối…” Dung Phi lẩm bẩm, nuốt nước miệng liên tục. Lúc còn ở Golden Rose, cậu đã nôn khá nhiều, miệng lưỡi vẫn còn khô.
Tô Trăn rót một cốc nước, ngồi lên mép giường, đỡ Dung Phi ngồi dậy và đưa cốc nước lên môi cậu. “Uống một chút đi.”
Dòng nước ấm áp chảy qua làm dịu cổ họng của Dung Phi, cậu cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều, tâm trí ít nhiều tỉnh táo trở lại. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, cậu nhìn thấy sườn mặt tựa như điêu khắc của Tô Trăn, tim không tự chủ nhảy lên.
“Tô… Tô Trăn…” Dung Phi ngả người ra sau, lại cảm thấy choáng váng, “Sao anh lại ở đây? Tôi… Không phải đang nằm mơ đi?”
Tô Trăn quay mặt lại, bỗng nhiên cười một tiếng. Đã lâu rồi Dung Phi không nhìn thấy biểu cảm thoải mái ấy.
“Đúng vậy, cậu đang nằm mơ.” Tô Trăn đặt cốc nước xuống, dùng hai ngón tay búng nhẹ lên trán Dung Phi. “Nếu là trước kia, sao tôi có thể thấy bộ dáng ngu ngốc của Dung đại thiếu đáng yêu đến mức này chứ?”
“Chắc là mơ thật rồi…” Dung Phi cúi đầu. “Tôi đã trở thành Dung thiếu… Sao anh có thể đối xử nhẹ nhàng như vậy với tôi chứ?”
Tô Trăn duỗi lòng bàn tay ra, ngón tay cái luồn vào lọn tóc gãy bên tai Dung Phi, ôm đầu cậu vào lòng, “Không chỉ có cậu, tôi cũng nghĩ mình đang nằm mơ. Có lẽ tôi đã uống say… Chờ tôi tỉnh lại, cậu sẽ lại là Dung đại thiếu ngang ngược kia, mà Dung Phi… Chỉ là một người thực vật đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh kia.”
“Tôi không muốn… Tôi muốn trở về làm Dung Phi…” Dung Phi dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của Tô Trăn.
Tô Trăn nhắm mắt lại, nụ cười trên môi càng đậm hơn, dưới ánh đèn vàng nhạt trông có phần dịu dàng hơn. Anh vỗ nhẹ vào lưng Dung Phi, dụi trán vào tai Dung Phi. “Đồ ngốc ạ, cái quan trọng là, cậu nghĩ bản thân là ai, cậu chính là người đó.”
Dung Phi đang giãy dụa dần dần trở nên bình tĩnh. Tô Trăn cởi nút áo cậu, vừa mới cởi xuống đến bả vai bỗng nhiên bị Dung Phi nắm lấy cổ tay Tô Trăn nói. “Anh cởi áo tôi làm gì…”
[1] 1 cân rượu trắng
Tức là 1 lít rượu bằng 790g. Tuy nhiên 1 cân Trung Quốc chỉ bằng 500g. Cho nên 1 cân rượu trắng Trung Quốc xấp xỉ bằng 0,63 lít