[EDIT] TRỌNG SINH CHI DUNG THIẾU - Chương 17
“Đưa cậu đi tắm. Cậu uống nhiều quá, vừa nãy còn nôn ra, cậu muốn để bản thân hôi rình như này mà đi ngủ như vậy sao?”
“Không muốn.” Dung Phi giống như một cậu bé ngoan, tự mình cởi áo ra, sau đó nhìn quanh mới nhận ra đây không phải là phòng của mình, vì vậy không biết nên để áo ở đâu. Nụ cười trên môi Tô Chấn vẫn luôn ở đó, như thể tìm thấy niềm vui mà anh đã đánh mất từ lâu. Anh cầm lấy áo của Dung Thiếu ném xuống đất, tự tay kéo khóa cởi quần jean của cậu ra, sau đó liền thấy cái quần lót tam giác lòe loẹt hiện ra trước tầm mắt.
Hai tay Tô Trăn cứng đờ tại chỗ.
“… Bây giờ, tôi thực sự… chắc chắn 100% cậu không phải là Dung thiếu…” Tô Trăn gật đầu cười ra tiếng, ấn ngón tay lên thái dương. Nếu trước đây anh vẫn còn nghi ngờ, thì bây giờ anh xác nhận người này chắc chắn không phải là Dung thiếu. Có đánh chết tên nghịch tử kia thì gã cũng không mặc loại quần lót “rực rỡ” này.
Dung Phi đứng dậy, quần chỉ buông xuống đầu gối, loạng choạng đi về phía phòng tắm.
“Này!” Tô Trăn đứng dậy đỡ lấy cậu khi cậu suýt vấp ngã. Lúc này quần jean của Dung Phi đã rơi xuống dưới mắt cá chân, sau đó cậu xiêu vẹo nhảy lên mấy cái, dẫm lên quần jean, xoay người đi vào phòng tắm.
Cái quần lót khoa trương kia cứ lắc lư trước mắt Tô Trăn, làm anhi dở khóc dở cười.
Tiếng nước chảy ào ạt truyền đến, Dung Phi có lẽ đã ngồi trong bồn tắm.
Tô Trăn dựa đầu vào bức tường cạnh cửa, cúi đầu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thở dài của Dung Phi, cùng với mấy câu lẩm bẩm linh tinh.
Anh ấy đã mỉm cười. Đêm nay, anh cười nhiều hơn cả hai ba tháng qua cộng lại.
Nụ cười dần dần nhạt đi, anh dùng lòng bàn tay che mắt, môi mím thật chặt, như đang suy nghĩ một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Khi anh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, anh nhận ra Dung Phi đã ở trong phòng tắm được nửa tiếng đồng hồ.
“Dung Phi!” Tô Trăn bước nhanh vào phòng tắm, lúc này mới phát hiện cậu chàng đang dựa vào mép phòng tắm ngủ không biết trời đất gì nữa, hơi thở phả ra tạo thành những cơn gợn nhẹ trên bề mặt. Cái quần lót buồn cười của cậu rất tự nhiên đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Dung Phi! Dung Phi!” Tô Trăn nhíu mày, vỗ vào mặt của Dung Phi.
“Ừm…” Dung Phi lẩm bẩm một tiếng, nghiêng người như thể thả mình vào trong nước, Tô Trăn thấy thế liền giữ cằm cậu lại.
Nước gần như lạnh ngắt, Tô Trăn đỡ Dung Phi lên khỏi mặt nước, quấn khăn quanh người cậu rồi bế trở lại giường.
Đêm đó, Dung Phi ngủ rất ngon. Mũi anh tràn ngập mùi hương nam tính trong trẻo, quen thuộc khiến người ta không khỏi cảm thấy an tâm. Tô Trăn nằm bên cạnh cậu, nhìn Dung Phi vùi đầu vào gối, hai tay ôm chặt lấy chăn, vẻ trẻ con không chút phòng bị.
Với khả năng ngủ của Dung Phi,cậu ngủ một giấc không biết trời trăng gì nữa. Cậu xoay người lại, ngón tay chạm vào thứ gì đó vô cùng mềm mại. Dung Phi vô thức xoa nắn, sờ thêm một chút, sau đó tử từ liền mở mắt.
Đầu tiên là thấy hàng lông mi dài, sống mũi cao thẳng mà thanh thoát, nguyên một khuôn mặt hoàn mỹ. Dung Phi chớp chớp mắt, thở dốc vì kinh ngạc, ngay lập tức ngồi dậy.
“Tô… Tô Trăn?” Dung Phi sửng sốt.
Làm sao có thể?
Tô Trăn làm sao có thể ngủ bên cạnh cậu?
Nhìn xung quanh, Dung Phi chắc chắn 100% khẳng định mình hẳn là đang ở trong phòng của một khách sạn cao cấp. Chỉ là chuyện gì đã xảy ra? Cậu đến đây bằng cách nào? Với lại, tại sao người ngủ bên cạnh cậu lại là Tô Trăn?
Dung Phi cẩn thận duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt tóc mái của đối phương, nhưng chính vào lúc này, cậu lại rút tay lại vì sợ hãi.
Là Tô Trăn! Thực sự là Tô Trăn! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Trăn chán ghét Dung thiếu, huống chi cậu cùng Tô Trăn lại có thể nằm ngủ cùng nhau cơ chứ?
Lúc này, Dung Phi có cảm giác mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được vết nhơ này.
Nếu mà Tô Trăn tỉnh lại, có khi lột da cậu mất!
Không, không, không! Với tính cách của Tô Trăn, anh sẽ không làm ra cái hành vi bạo lực đó, nhưng anh sẽ… nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ…
Nhớ tới khuôn mặt thờ ơ của Tô Trăn, Dung Phi bất giác rùng mình. Cậu theo bản năng nhìn xung quanh, có chiếc áo sơ mi vứt trên sàn, ở trước cửa phòng tắm còn có cái quần jean…
Quần áo hỗn loạn như thế này khiến Dung Phi không khỏi phát huy trí tưởng tượng không thực tế của mình. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là đêm qua…
A… A… Dung Phi ơi là Dung Phi! Đầu óc mày đang nghĩ bậy bạ gì thế này? Dù mặt trời có nổ tung thành ngàn mảnh thì chuyện đó cũng sẽ không xảy ra đâu!
Việc quan trọng bây giờ, nhân lúc Tô Trăn còn chưa tỉnh dậy, cậu phải chuồn thôi!
Dung Phi đột nhiên bật khóc, trước giờ cậu đều thẳng thắn trong cuộc đời, không vòng vo đôi co, ấy thế mà ngay lúc này đây… cậu lại chọn nước “Chuồn là thượng sách”!
Tim như ngừng đập, lơ lửng trong không trung. Dung Phi vén chăn lên, nín thở bước ra khỏi giường.
Sau đó, cậu mới nhận ra mình đang mặc áo choàng tắm của khách sạn, bên trong áo choàng cái gì cũng không có.
A… A… Mất mặt chết mất!
Dung Phi cúi người, nhặt lên chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, chạy đến phòng tắm nhặt quần jean của mình, vừa ngước mắt liền nhìn thấy quấn lót tam giác vắt vẻo trên bồn tắm, cậu có cảm giác muốn cầm dao đâm chết mình.
Mặc kệ nó! Cái quần đó, cậu bỏ! Dù sao cũng là quần lót bình dân hai mươi đồng mua ở siêu thị, chắc chắn không ai nghĩ Dung thiếu sẽ để lại loại quần lót tam giác bó sát rẻ tiền đó đâu!
Đúng lúc Dung Phi định mở cửa rời đi, phía sau cậu có một giọng nói nhàn nhã có phần trêu chọc vang lên từ phía sau.
“Dung thiếu, cậu ngủ đủ giấc rồi lại muốn đi đâu?”
Tim Dung Phi đập thình thịch… Không thể nào… Anh ấy thực sự đã tỉnh lại rồi.
Cậu vẫn duy trì tư thế lén lút, đi tiếp không được, quay lại cũng không xong.
“Cậu vẫn định đứng đó mãi sao? Tôi đã chăm sóc cậu suốt cả đêm đêm, giờ cậu lại không có đủ can đảm để nhìn vào mắt tôi sao?”
Dung Phi nuốt nước miếng. Tô Trăn trước giờ vẫn luôn là diễn viên mà cậu vô cùng kính trọng. Nói một cách logic thì việc cậu ơ cùng phòng với Tô Trăn là không thể tưởng tượng được, đặc biệt hiện tại cậu là Dung thiếu chứ không phải Dung Phi.
Dung Phi chắc chắn rằng Dung đại thiếu chưa bao giờ tự ti trong đời nhưng Dung Phi, người hiện tại đang thay thế cho Dung Thiếu thì rất tự ti a!
Cậu chậm rãi quay đầu lại, cho rằng Tô Trăn sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng đến đau đớn tâm can kia để nhìn mình. Nhưng mà không hiểu sao cậu lại không thấy, thay vào đó là vẻ mặt vừa thích thú vừa trêu chọc kia khiến cậu có cảm thấy mình đã đi tới thế giới khác rồi.
Tô Trăn chống đầu, nằm nghiêng trên giường. Mái tóc của anh có chút lộn xộn tùy ý, nụ cười trên môi kia cứ như là tia sáng chói lọi xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa.
“Anh… Chăm sóc cho tôi cả một đêm?
“Ừ.” Tô Trăn vỗ vỗ mép giường, ý ra hiệu cho Dung Phi ngồi cạnh mình. “Cậu tính mặc áo choàng tắm, cầm quần áo của mình cứ thế đi ra ngoài sao? Không phải cậu muốn biết chuyện ngày hôm qua sao?”
“Xảy ra… Chuyện gì thế?”
Tất nhiên là tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
Tô trăn nhẹ nhàng cười một tiếng, bầu không khí êm dịu khiến Dung Phi chậm rãi bước về phía sau, ngồi vào chỗ lòng bàn tay Tô Trăn chỉ.
“Hôm qua cậu đi Golden Rose uống say. Tôi vừa vào toilet liền thấy cậu dựa lên bồn rửa tay nói nhảm cái gì đó.”
Dung Phi cúi đầu, hai lỗ tai nhanh chóng đỏ bừng lên.
Dung Phi ơi là Dung Phi, mày thật là mất mặt quá đi!
“Cậu vừa nhìn thấy tôi, liền nắm chặt lấy bả vai tôi…” Tô Trăn nói đến đây thì dừng lại.
Trái tim Dung Phi đập loạn xạ, cậu có cảm giác mình là phạm nhân đang đối diện với thẩm phán của thế kỷ.
Cậu thực sự đã nắm chặt bả vai Tô Trăn? Sau đó cậu đã làm gì? Đã làm gì?
Tô Trăn ngừng rất lâu.
Dung Phi thấp thỏm, hô hấp bị tắc nghẽn lại.
Tô Trăn trực tiếp nằm xuống, từ góc độ này có thể thấy rõ vẻ mặt của Dung Phi.
“Cậu không định hỏi, bản thân lúc đó nắm chặt vai tôi là để làm gì sao?”
“Để làm gì…”
Làm ơn đừng thừa nước đục thả câu nữa, tôi van anh tôi lạy anh mau nói hết những chuyện tôi đã làm đi!
“Cậu không ngừng xin lỗi tôi. Cậu còn nói nếu tôi không chấp nhận lời xin lỗi thì cậu sẽ không thả tôi ra.”
Phải không? Cậu thực sự đã làm vậy? Buộc người khác chấp nhận lời xin lỗi của mình, cái loại hành động trẻ con đó ư?
Dung Phi bỗng thở phào nhẹ nhõm, không ngừng xin lỗi còn đỡ hơn nói mấy lời kỳ quái, chẳng hạn như về cái “mượn xác hoàn hồn” kia…
“Vì để thoát khỏi cậu, tôi chấp nhận lời xin lỗi ấy, cậu liền nôn vào áo tôi.” Nụ cười của Tô Trăn càng nở rộ.
Đứng trước nụ cười chói mắt không thể dùng lời nào diễn tả được, Dung Phi cảm thấy mình ngay cả sức nhắm mắt lại né tránh cũng không còn.
“Như vậy… Tại sao anh lại từ nguyên ở lại chăm sóc tôi một đêm?” Cho dù tế bào thần kinh có ít đi một chút, Dung Phi vẫn hỏi đúng trọng tâm vấn đề.
“Đúng vậy… Tại sao tôi lại làm thế nhỉ?” Ngón trỏ của Tô Trăn chạm lên thái dương của cậu, động tác vô cùng uyển chuyển. “Chắc là bởi vì lúc đó cậu giống y như hồi nhỏ vậy.”
“Hồi nhỏ sao?” Dung Phi ngẩn cả người.
“Hồi nhỏ cậu đáng yêu hơn nhiều.” Tô Trăn nhớ lại chuyện cũ, khẽ cau mày lại.
“Lúc đó, ba mẹ tôi vừa mới qua đời… Tôi đến ở cùng gia đình cậu tại Dung gia. Tôi thực sự rất sợ bóng tối, đặc biệt là khi không có chút ánh sáng nào, vì thế tôi nhất định phải bật đèn ngủ lên. Ba tôi khi ấy chính là một trong ba cổ đông lớn nhất của Thịnh Thế Hoa Thiên, là một thương nhân vô cùng chính trực. Khi ấy, có một tổ chức xã hội đen muốn lợi dụng Thịnh Thế làm nơi rửa tiền bẩn, bị cha tôi kịch liệt phản đối và vạch trần, sau đó bọn chúng liền ghi hận.”
“Hôm ấy là sinh nhật của mẹ tôi, ba tôi bao trọn tầng thượng của một khách sạn xa hoa để tổ chức. Tôi còn nhớ rất rõ khung cảnh ngày hôm đó, trong không gian tràn ngập mùi đồ ăn thơm nức, tiếng đàn violon chậm rãi du dương, cha mẹ tôi hạnh phúc nhảy một điệu waltz lãng mạn, tôi thì ngoan ngoãn ngồi một bên ngắm nhìn. Mọi thứ đều đẹp đẽ và hạnh phúc như một bộ phim vậy.”
“Đột nhiên, đèn tắt. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ biết là có người xông vào, bên tai tôi là tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, một thứ chất lỏng nóng hổi văng lên mặt tôi. Tôi sững sờ tại chỗ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi lớn tiếng muốn kêu lên, mẹ tôi liền che miệng tôi lại rồi kéo tôi nằm vật ra đất, tôi thấy rất đau…”
Giọng điệu của Tô Trăn chậm rãi mà bình tĩnh, không có cảm xúc mãnh liệt, nhưng Dung Phi lại có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
“Cho nên, ngày hôm đó cậu hỏi tôi có sợ bóng tối không, thực sự tôi rất sợ. Tôi cực kỳ sợ nó. Tôi sợ những thứ mà mình không chạm đến được. Tôi sợ cái cảm giác khi bản thân cố gắng hết sức nhưng vẫn không thấy rõ những gì đang xảy ra xung quanh, tôi sợ…”
“Anh sợ khi mình nhìn thấy ánh sáng trở lại, trong mắt chỉ còn lại màu máu…” Dung Phi vô thức nắm chặt tay Tô Trăn, muốn an ủi anh mà không biết nên nói gì.