[EDIT] Ngược Văn Nữ Chính Làm Học Bá - Chương 1
Truyện được dịch và edit bởi nhà Đào khoai tây.
Vui lòng ghi nguồn khi reup.
Mọi góp ý xin để lại dưới phần cmt hoặc liên hệ Fanpage Đào củ khoai tây không lấp hố.
Thành phố C.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tiếng ve kêu xen lẫn tiếng chim hót trong tiết trời nóng bức.
Tại một nhà tù nữ ở vùng ngoại thành, các nữ tù nhân mang hộp cơm nhựa ngồi ăn ngay ngắn trên hành lang, cố ý vô tình tránh xa bàn vuông nhỏ góc phía bên trái.
Chỗ đó có một cô gái tóc ngắn đang thong thả dùng cơm. Những tia nắng vàng óng dừng lại trên người cô tạo cảm giác yên bình hiếm có.
“Này! Ninh lão đại kêu cô một chút nữa tìm cô ấy,” một cô gái mang sẹo trên mặt nói với người phụ nữ tóc ngắn đó. Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi như bị quỷ đuổi đằng sau.
Cô gái nghe vậy liền đặt đũa xuống, mang hộp cơm đi rửa sạch rồi rời đi.
Cô vừa đi, phía sau liền vang lên tiếng xì xào.
“Lại lão đại nào nữa? Tại sao gần đây, ai cũng tìm cô ta vậy?”
“Không biết, nhưng tôi cảm thấy cô ta càng ngày càng tà môn [1]. Trong 3 tuần gần nhất, các đại lão[2] có tiếng đi vào phòng khám xong khi trở về đều tìm cô ta. Hơn nữa, sau đó không có ai dám gây sự với cô ta nữa.”
“Đúng. A, không đúng a…… Vì cái gì nói gây sự, ta nhớ rõ là ba tháng trước khi mới vào cô ta đã bị ngược đãi……”
“Suỵt…… Không nói cái này, bớt bàn tán chuyện của cô ta đi.”
“Ai, các ngươi sợ cái gì,” một giọng nói nghe có vẻ kiêu căng vang lên, một cô gái tóc ngắn màu vàng cầm chiếc đũa trong tay, cười đến càn rỡ [3]. “Mấy người có biết bác sĩ nhà tù mới đến cực kỳ đẹp trai. Đại lão đi phòng khám chỉ vì tình yêu cái đẹp. Nói không chừng cô gái kia chính là gái bán dâm, vừa lúc lọt vào mắt xanh của mấy người đó.
Những tù nhân xung quanh không thèm liếc nhìn cô ta một cái. Nói như vậy chỉ có thể là tù nhân mới vào mấy ngày nay.
Tóc vàng ngắn kêu lên một tiếng, đồng thời khi cô ta giơ tay lên thì có vài cô gái thoạt nhìn không dễ chọc vào vây quanh.
Tóc vàng vừa lòng mà nhìn đến biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người thay đổi. Sinh hoạt ở trong tù còn chú trọng phô trương mặt mũi hơn so với lăn lộn trên giang hồ. Sau khi quan sát 2 tuần, cô ta nhận thấy người đơn độc và có uy tín như Hứa Cảnh Nghi là đối tượng tốt nhất để ra oai phủ đầu.
Cô ta hung hãn[4] dẫn người rời đi, lại bỏ qua vẻ mặt xem kịch vui của nhiều người phía sau.
“Cược đi, con nhãi ranh này có thể hay không cũng phải đi phòng khám nhà tù!”
“Tôi theo cược! Năm viên đường.”
“Năm viên đường, theo cược.”
“Theo cược!”
“Mẹ kiếp, nhất định phải có người không theo cược đi. Nếu thiếu một nửa thì ta sẽ không làm nhà cái nữa!”
“Đáng giận……” Các nữ tù nhân nguyên bản[5] đang hứng thú đánh bạc nháy mắt rời đi, không ai muốn tham gia vào phi vụ chắc chắn lỗ vốn này.
Trên con đường xi măng đi thông phòng khám nhà tù, Hứa Cảnh Nghi đi mỗi bước ngay ngắn nửa mét không có sai lầm. Mí mắt, hai vai rũ xuống, nhưng dáng đi lại thong thả, không chút để ý. Tổng thể nhìn tương phản nhưng lại tạo cảm giác hài hòa vô cùng kỳ lạ.
【…… Độ hảo cảm của Thẩm An Dương -5】
Hứa Cảnh Nghi không dừng bước, đối với giọng nói xuất hiện trong đầu mấy ngày hôm nay cô đều coi như không nghe thấy.
Đẩy ra cửa phòng giam 2033, bên trong quả nhiên chỉ có một mình Ninh đại lão.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đồ vật đâu?”
Một người phụ nữ mập mạp ngồi trên chiếc giường rộng, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua, dừng một chút rồi mím môi nói: “…… Đều ở đằng kia, sách cô nói tôi không tìm được.”
Hứa Cảnh Nghi nhướng mày, tay đặt ở bên hông hơi động.
Người phụ nữ nhanh chóng nói: “Tôi không nói dối.”
“Ừ…… Tôi biết,” Hứa Cảnh Nghi khẽ gật đầu.
Cô đi về phía bọc đồ và bắt đầu tìm kiếm. Người này quả thực không thành thật một chút nào. Lấy thuốc thiếu không nói, các loại thuốc còn để xen lẫn với nhau tạo thành mớ lộn xộn. Haizz, phòng khám thay đổi người chính là phiền toái, hy vọng đừng làm trì hoãn kế hoạch ra tù của cô.
Cô cầm lấy đồ vật, chuẩn bị rời đi.
“Này, thuốc giải mà cô nói ở đâu?” Người phụ nữ đột nhiên đứng lên, thịt mỡ trên người run rẩy, “Thỏa thuận là tôi đem đồ cho cô, cô liền đưa thuốc giải cho tôi.”
Hứa Cảnh Nghi chậm rì rì quay đầu: “Ừ. Trong thỏa thuận bao gồm cả việc giữ bí mật, nhưng cô nói cho bác sĩ phòng khám.”
– Giọng nói nhắc nhở độ hảo cảm của bác sĩ Thẩm An Dương hạ thấp đã nói rõ là người này tiết lộ.
Đáy mắt người phụ nữ hiện sự kinh sợ cùng tàn nhẫn: “Tôi không có. Cô nghe đứa nào mách lẻo, tôi…… A…Đau quá đau…… Ngứa quá……”
Lời còn chưa nói xong, người phụ nữ đã ngã ra đất mặt đất, cuộn tròn người run rẩy. Thân thể mập mạp không ngừng cọ xát trên mặt đất, mồ hôi, cát đất quyện cùng thịt trắng có phần nhìn ghê tởm.
【Độ hảo cảm của Ninh Tĩnh -15】
Hứa Cảnh Nghi rũ mi mắt, tìm trong túi rồi ném qua đi một túi bột phấn nhỏ.
Người phụ nữ vội vồ lấy túi bột và ăn ngấu nghiến.Thân thể nguyên bản còn đang lăn lộn trên mặt đất lập tức bình thường trở lại. Bà ta nằm trên mặt đất thở hổn hển, nửa ngày không nói được câu nào.
【…… Độ hảo cảm của Ninh Tĩnh +……25?! 】
Hứa Cảnh Nghi mơ hồ có thể từ giọng nói máy móc trong đầu nghe ra được một tia kinh ngạc.
“Cô, cô rốt cuộc từ nơi nào làm ra ma túy, dược lực còn mạnh đến như vậy.” Khi Hứa Cảnh Nghi đi đến trước cửa, Ninh Tĩnh vẻ mặt phức tạp mà nói thêm, “Đến thứ này cô đều có thể đem vào, hậu thuẫn mạnh như vậy thì lúc trước cần gì phải ngụy trang. Cố tổng sự [6] chúng ta hòa nhau, thần tiên đánh nhau người thường chịu tội [7]. Cmn!”
Từ Tĩnh Di quay đầu lại liếc liếc mắt một cái, không mở miệng.
– Đối phương suy nghĩ quá phức tạp, độc tố gây nhiễu loạn thần kinh được lấy từ lưng mấy con cóc bắt ở xung quanh ngục giam.
Cô chậm rì rì mà đẩy ra cửa phòng giam, nhìn thấy một cô gái tóc vàng ngắn đứng tại cửa.
Chú ý đến ánh mắt của cô, tóc vàng ngắn vội nuốt nước miếng. “Xoát” một cái lùi về phía sau nửa bước, gắt gao dán vách tường mà đứng, phảng phất không nhìn thấy chuyện gì phát sinh lúc trước.
Bốn, năm nữ tù nhân đứng sau cô ta cũng ngơ ngác mà đi theo lùi lại đến một bên.
【 Độ hảo cảm của Hoàng Á Cúc +15! 】
Từ Tĩnh Di hơi mang kinh ngạc ánh mắt đánh giá tóc vàng, thấy đó là một khuôn mặt xa lạ.
Đúng lúc này, một vị nữ cai ngục cầm theo côn sắt đi tới, gõ hàng rào “Phanh phanh phanh”, kêu: “Số 0333, mau qua phòng khám nhà tù, năm phút, chạy nhanh lại đây. Thật là…… Gần đây, đánh nhau ẩu đả như thế nào nhiều như vậy……” Cũng không quan tâm đối phương nghe rõ hay không, miệng lẩm nhẩm mà rời đi.
– Cô cũng không nộp đơn xin chạy chữa a.
Hứa Cảnh Nghi rũ mi, suy tư một lát rồi chậm rì rì mà đi hướng tới phòng khám.
Phòng khám nhà tù nữ Hoa Nam.
Đúng như tên gọi, đây là phòng khám chuyên môn dành cho nữ tù nhân.
Thẩm An Dương là bác sĩ mới đến, dáng người cao ráo đẹp trai. Người mặc áo blouse trắng, mắt mang khung mắt kính màu bạc trông lịch sự văn nhã[8], khiến không ít nữ tù nhân phải rung động.
Nhà tù nữ ngay cả đến nam cai ngục còn ít, chưa kể bác sĩ nam cũng chỉ có một người. Do đó, không những cấp trên chiếu cố, quan tâm hắn mà ngay cả các nữ tù nhân đều nhỏ nhẹ, dịu dàng không ít.
Khi Hứa Cảnh Nghi bước vào chính là đối mặt với cảnh này. Một nữ tù nhân vốn hung hãn, kéo bè kéo phái đánh nhau bên ngoài lúc này lại cúi đầu giả vờ làm thục nữ nghe Thẩm An Dương dạy bảo.
“Có thâm cừu đại hận[9] gì mà đánh nhau để lại một cái lỗ lớn ở phía sau đầu vậy? Vừa mới chỉ sát trùng vết thương, hiện tại cần cầm máu. Miệng vết thương quá lớn nên tôi nhờ cai ngục gọi bác sĩ ngoại khoa đến khâu cho cô.”
“Bác sĩ Thẩm, liệu có để lại sẹo không?”
“Không sao, sau này tóc mọc ra tới liền nhìn không thấy. Cạo tóc trước đi.”
Nữ tù nhân nghe được lời này, biểu tình trên mặt hòa hoãn không ít, bàn tay vung lên, nói: “Cạo hết đi, xong khéo có khi tôi còn trở nên ngầu hơn.”
Hứa Cảnh Nghi nhìn thân ảnh bận rộn đang đưa lưng về phía cô, mím môi.
Cô trực tiếp lấy một chiếc áo khoác trắng từ bên cạnh giá treo mặc lên người, đeo khẩu trang lên, bình tĩnh mà đi qua cầm lấy kìm và kim khâu: “Cạo xong thì nhường chỗ một chút.”
Thẩm An Dương dừng tay một chút, khóe mắt ngó thấy một vạt áo trắng, tưởng là bác sĩ cai ngục kêu tới giúp đỡ, khẽ gật đầu.
“Quay lưng về phía tôi,” Hứa Cảnh Nghi cầm lấy kim khâu.
Nữ tù nhân ngó Hứa Cảnh Nghi mặc blouse trắng là một vị nữ bác sĩ trẻ tuổi, không có tiền án tiền sự, thoạt nhìn liền cùng Thẩm An Dương vô cùng xứng đôi, tức giận trong lòng.
Cô ta cố ý ngồi nghiêng vẹo, khiêu khích mà mở miệng: “Bác sĩ Thẩm vừa mới nói vết thương của tôi lớn, rất khó thực hiện. Hơn nữa sau cổ của tôi có hình xăm phượng hoàng, cô khâu xong làm nó biến xấu làm sao bây giờ? Hay là đổi cho một vị bác sĩ lớn tuổi, có kinh nghiệm cho tôi đi. Hoặc không thì dứt khoát dán một miếng băng gạc để vết thương tự cầm máu cũng được……”
Chính lúc nữ tù nhân đang nói không ngừng, đột nhiên lưu ý đến Thẩm An Dương đang ngẩn người, lo lắng nói: “Bác sĩ Thẩm, làm sao vậy?”
Thẩm An Dương thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, ngây ra mà nhìn người đang mặc áo blouse trắng.
Hắn từ Viện Nghiên cứu Sinh vật tới đây. Lúc làm việc ở bệnh viện tuyến ba và tư nhân cũng gặp qua không ít bác sĩ giỏi có thể khâu vết thương trong vài giây. Nhưng bọn họ bao nhiêu tuổi, còn người này mới mấy tuổi?
Thẩm An Dương nhìn Hứa Cảnh Nghi động tác thành thạo thu hồi kim khâu, chớp chớp mắt, phảng phất tiến hành xác nhận lại một lần nữa.
Một lát sau, hắn đối mặt với nữ tù nhân nói: “Không có gì, miệng vết thương của cô đã khâu xong.”
Vừa nói, Thẩm An Dương vừa tới gần hai bước. Càng quan sát hắn càng kinh ngạc và cảm thán.
Miệng vết thương này khâu tốt quá a! Phượng hoàng đen sau cổ vẫn giương cánh hát vang như cũ, không có bị rúm ró thành vết bớt gì kỳ lạ.
【Độ hảo cảm của nam phụ Thẩm An Dương +20】
Hứa Cảnh Nghi bình tĩnh thu dọn thiết bị. Độ hảo cảm của người này so bác sĩ trước còn cao hơn, không tồi, xem ra việc giao dịch với bác sĩ mới cũng sẽ thuận lợi.
“…… Cái gì, khâu xong rồi?” Giọng nói nữ tù nhân so vừa rồi còn cao hơn.
Cô ta vội cầm lấy chiếc gương nhựa bên cạnh soi phần đầu trọc phía sau. Càng soi nụ cười càng không khắc chế được. Cho dù là ngồi tù cũng không đổi được bản chất yêu cái đẹp của phụ nữ.
“Cảm ơn ngài,” cô ta nhìn về phía Hứa Cảnh Nghi. Khuôn mặt thể hiện sự cung kính, người có bản lĩnh đều xứng được tôn trọng. Đặc biệt đối với người liếm máu trên đao[10] như cô ta mà nói thì bác sĩ đều là đối tượng cần cung phụng, “Vị bác sĩ này làm việc ở bệnh viện nào? Sau khi rời khỏi đây có khi còn phải làm phiền ngài.”
Thẩm An Dương nghe vậy liền dở khóc dở cười.
Hắn vừa mới chuẩn bị ngắt lời và nói vài câu “Làm phiền cái gì, muốn tuân thủ pháp luật phải làm công dân tốt” nói, liền thấy người bệnh đối mặt với vị bác sĩ mới tháo khẩu trang như chuột thấy mèo giống nhau, thân thể không tự giác mà nổi đầy da gà.
“Thì ra…… Là ngài nha, ta liền nói ngài năng lực mạnh đâu,” nữ tù nhân cười nịnh nọt. Sau đó dùng một loại khiến Thẩm An Dương không thoải mái ánh mắt đánh giá hắn rồi lập tức đứng dậy rời đi. Đồng thời lúc đi còn tri kỉ mà hỗ trợ đóng cửa phòng khám.
Thẩm An Dương cảm thấy kỳ quái, hắn hoài nghi mà nhìn Hứa Cảnh Nghi: “2 người quen biết ở bên ngoài?”
“Không, vào tù mới quen nhau,” Hứa Cảnh Nghi thản nhiên nói.
Thẩm An Dương sửng sốt một hồi, nở nụ cười: “Kia cô ấy hoặc là nhận sai người, hoặc là tưởng làm thân với cô……”
Chưa nói xong, hắn ngơ ngác mà nhìn Hứa Cảnh Nghi xoay người, môi hơi run: “Hứa, Hứa Cảnh Nghi…… Thì ra, thì ra là em…… Rốt cuộc……”
Thẩm An Dương hít sâu, nhìn khuôn mặt không biểu tình của Hứa Cảnh Nghi, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp xen lẫn chút thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng tìm được em.”
【 Hảo cảm của Thẩm An Dương +10】
【 Hảo cảm của Thẩm An Dương -10】
【 Hảo cảm của Thẩm An Dương +10】
【 Hảo cảm của Thẩm An Dương -10】
[1] Tà môn
邪门(xié mén): Những cách xấu xa, ma đạo, không bình thường
[2] Đại lão
Người cao tuổi đáng được kính trọng. Từ này có thể dùng để gọi những người có năng lực, tài năng cao trong một lĩnh vực nào đó.
[3] Càn rỡ
Chỉ sự ngang ngược, xằng bậy, bất chấp phải trái. Ăn nói càn rỡ.
[4] Hung hãn
Sẵn sàng dùng sức mạnh thô bạo một cách không kiềm chế để gây tai hoạ.
[5] Nguyên bản
“Nguyên bản” có nghĩa là trạng thái ban đầu, nguyên sơ vốn có, truyền thống, không lai tạp
[6] Cố tổng
Cố là họ mà tác giả thường đặt cho nam chính trong ngược văn. Tổng ở đây chỉ chức vị tổng giám đốc mà nam chính nắm giữ.
[7] Thần tiên đánh nhau người thường chịu tội
Gốc: 神仙打架屁民遭殃 (thần tiên đả giá thí dân tao ương). Dịch tạm: thần tiên đánh nhau người thường chịu tội. Nghĩa tương tự với câu thành ngữ “Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết oan”. Ý nói nếu kẻ mạnh hay người có quyền lực cao tranh chấp với nhau thì kẻ yếu xung quanh sẽ bị vạ lây.
[8] Văn nhã
Đẹp đẽ thanh cao.
[9] Thâm cừu đại hận – 深仇大恨
Là một thành ngữ Trung Quốc ám chỉ mối oán hận từ sâu xa, đã có từ rất lâu và khó có thể giải quyết được. Hình dung mối quan hệ của song phương mâu thuẫn vô cùng sâu sắc.
[10] Liếm máu trên đao
Liếm máu trên đao hay lưỡi dao xuất phát từ một truyền thuyết mô tả kỹ năng săn sói của người dân Eskimo. “Những người Eskimo lấy các lưỡi dao thật bén đem nhúng vào máu động vật, sau đó họ mang ra ngoài trời cho đóng băng lại. Họ làm như vậy nhiều lần để lớp băng càng lúc càng dày thêm, đến một thời điểm mà lớp băng bằng máu bên ngoài hoàn toàn che đậy được lưỡi dao bên trong. Tối đến, họ cắm cán dao xuống tuyết.
Những con chó sói đánh hơi được mùi của thú rừng từ lưỡi dao và mon men đến. Chúng bắt đầu liếm những lớp băng bằng máu đó, càng lúc càng hăng say hơn, với tất cả những sự thèm thuồng. Cho đến một lúc những lớp băng bên ngoài lưỡi dao đã tan chảy hết và chạm đến lưỡi dao.
Khi liếm những lưỡi dao, lưỡi của những con chó sói bị đứt và máu chảy ra, nhưng chúng lại tưởng đó là máu của thú rừng nền càng liếm hăng say hơn. Càng chảy máu thì nó càng khát, và càng khát thì nó lại càng liếm… Sáng hôm sau, những Eskimo chỉ việc đi thu lượm xác của những con chó sói nằm chết bên cạnh những lưỡi dao đó.
Từ này bây giờ được sử dụng để mô tả một cái gì đó rất nguy hiểm.
( Nguồn tham chiếu: Theo Từ điển Thành ngữ & Tục ngữ Việt Nam của GS. Nguyễn Lân – Nxb Văn hóa Thông tin tái bản 2010, có hiệu chỉnh và bổ sung; Từ điển Thành ngữ và Tục Ngữ Việt Nam của tác giả Vũ Thuý Anh, Vũ Quang Hào…)