[EDIT] Nàng Tìm Đường Chết Từ Trước Đến Nay Rất Giỏi - Chương 3
- Trang chủ
- [EDIT] Nàng Tìm Đường Chết Từ Trước Đến Nay Rất Giỏi
- Chương 3 - Ma nữ trong tủ
Truyện được dịch và edit bởi nhà Đào khoai tây. Vui lòng ghi chính xác nguồn khi Reup.
Mọi góp ý xin để lại dưới phần cmt hoặc liên hệ Fanpage Đào củ khoai tây không lấp hố.
Âm thanh lần này đến từ một người nữ sinh —— may sao chỉ có tiếng thét, không xảy ra chuyện tương tự lúc nãy.
Từ Đồ Nhiên chớp thời cơ ăn thêm một viên kẹo cầu vồng. Lớp trưởng ở bên cạnh đã khẩn trương mà chạy qua đi: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Mễ vừa mới rút thẻ sự kiện!” Có người lập tức trả lời với giọng điệu không chắc chắn, “Cậu ấy, ách, hình như là bị đồ án ở trên thẻ bài dọa sợ.”
“Cái gì?” Lớp trưởng vội đi tới bên cạnh Tiểu Mễ. Chỉ thấy khuôn mặt đối phương tràn ngập hoảng sợ. Trước mặt có một tấm thẻ sự kiện.
Mặt trên của thẻ bài chỉ có hình một chiếc tủ mở ra nửa chừng.
“Chỉ có như vậy? Không đáng sợ quá đi?” Cố Thần Phong ở một bên nói.
“Không, không phải……” Tiểu Mễ sửng sốt, “Lúc mình vừa mở ra…… Bên trong còn có một người phụ nữ.”
“…… Hả?”
“Lúc mình vừa mới rút thẻ thấy bên trong ngăn tủ có một người phụ nữ!” Giọng nói của Tiểu Mễ cất cao. “Tay cô ta đặt ở trên cửa tủ, đang ở duỗi ra bên ngoài, ngón tay màu xám ngoét…… Nhưng trong nháy mắt đã biến mất!”
Khi nói những lời này, Tiểu Mễ còn có chút run rẩy, nhìn qua không giống nói dối. Tuy nhiên những người khác nhìn chằm chằm thẻ bài hồi lâu cũng chỉ có thể nhìn thấy mỗi hình tủ quần áo.
Các bạn học ngồi quanh bàn mặt đối mặt nhìn nhau. Trừ bỏ lớp trưởng thì không có ai đem chuyện này để trong lòng: “Chắc Tiểu Mễ nhìn lầm, chúng ta không phải vẫn dùng đèn pin nhỏ sao? Ánh đèn quá sáng có thể gây lóa mắt.”
“Đúng đúng đúng, chắc là vậy.”
“Hơn nữa, nội dung trên thẻ bài là gì vậy?”
Một câu nói làm mọi người lại chú ý tới thẻ bài mà Tiểu Mễ đang cầm trong tay.
Lớp phó thể dục ngồi bên thuận tay cầm lấy thẻ bài, chiếu đèn pin, đọc từng câu từng chữ:
“Sự kiện: Bạn vô tình phát hiện một chiếc tủ quần áo có phong ấn ma nữ. Rất nhanh cô ta sẽ rời khỏi tủ và di chuyển quanh nhà trong vòng 3 phút…… Đồng thời mang một người trong nhóm đi……”
Lớp phó thể dục càng đọc càng thấy kỳ lạ: “Sau khi tủ quần áo xuất hiện, mọi người có 5 phút chuẩn bị. Người may mắn? Người xui xẻo? Ma nữ thiên vị người có thành tích đếm ngược.”
Sau khi đọc xong, xung quanh liền yên tĩnh.
Qua vài giây lớp phó thể dục mới cười gượng nói: “Này, tấm thẻ sự kiện như vậy hình như là mới rút ra lần đầu? Chắc chỉ là trò trốn tìm thôi……”
Lời nói còn chưa dứt, bất chợt có tiếng “Phanh” trống rỗng vang lên. Toàn bộ căn phòng đột nhiên tối sầm, tiếng thét chói tai lại phát ra một lần nữa!
Trong bóng tối, chỉ có đèn pin trên tay lớp phó thể dục còn phát sáng. Mọi người đều theo bản năng xúm lại phía hắn. Trong nháy mắt tiếp theo, lại nghe “Bang” một tiếng —— đèn điện tự động sáng lên, trong nhà lại có ánh sáng.
Nhưng mà cũng không có người vui mừng.
Bởi vì bên ngoài cửa sổ vẫn tối sầm như cũ —— trời biết, lúc này mới là 3 giờ chiều, ngoài trời sao có thể sẽ tối đến thế kia?
Một nguyên nhân khác chính là cái tủ kia.
Trong góc phòng vốn đang trống rỗng đột nhiên liền xuất hiện một cái tủ lớn.
Tủ sắt màu xám, mặt ngoài tràn đầy rỉ sét, bên trên còn quấn nhiều vòng xiềng xích. Mặt trên xiềng xích dán không ít lá bùa, ở giữa còn có một cái khóa to.
Không ai biết thứ này là như thế nào xuất hiện. Lớp phó thể dục cách gần nhất thật cẩn thận đến gần, lại bị lớp trưởng kéo lại. Hắn nuốt nước miếng: “Đây là thứ gì a?”
“……” Không có người trả lời câu hỏi hắn. Nhưng mà cơ hồ trong đầu mọi người đều cùng nghĩ tới một đáp án ——
Chiếc tủ phong ấn ma nữ.
Trong phòng im lặng một cách quái dị. Ngay sau đó, không biết là bắt đầu, bỗng nhiên trở nên hỗn loạn:
“Mẹ nó, cho nên tình huống hiện tại là như thế nào? Thật sự có ma quỷ?!”
“Đừng hoảng hốt, tất cả đừng hoảng hốt! Thế giới này là duy vật, đều không phải sợ! Không cần chạy lung tung!”
“Đây là trò đùa đi? Ai làm? Thừa nhận đi, không đánh hắn.”
“Chủ homestay đâu? Ở phụ cận đi? Mau gọi điện cho anh ta!”
“Mau đi ra ngoài đi, mình không nghĩ đứng đợi ở chỗ này ——”
Có người lao tới cửa, vặn tay nắm cửa mấy lần nhưng không mở ra được. Chuyển qua cửa sổ, cửa sổ có thể mở, nhưng đẩy ra xong còn có một bức tường màu đen chặn lại, như là có ai dùng xi măng xây lên, kiên cố vô cùng.
Toàn bộ di động chết máy, nhấn liệt nút nguồn đều không mở được.
Những căn phòng khác đều có thể đi vào, nhưng tất cả cửa sổ đều bị tường đen ngăn chặn. Mỗi phòng còn đều xuất hiện một cái tủ sắt tương tự nhau.
Đến lúc này, dù như thế nào cũng không thể lại lừa mình dối người[1].
Có đùa cũng không làm được như này.
Bọn họ quay trở lại phòng khách, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Lớp trưởng đang muốn lên tiếng trấn an thì bên trong tủ thình lình truyền ra tiếng bang bang.
Trong phòng nhất thời lại vang lên tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác. Tất cả mọi người xúm lại một chỗ, ôm nhau run rẩy.
“Không phải, rốt cuộc sao lại thế này a? Hay không là chủ homestay lên kế hoạch……”
“Chủ homestay cái gì, trò chơi này không có sẵn, là Chung Tử mang lại đây!”
“Chung Tử? Chung Tử Gia? Thiệt hay giả, mình nhớ rõ lúc trước cậu ta không nói muốn tham gia!”
“Chính cậu ta tự tới, mình còn tưởng rằng một trong số các cậu gọi.” Cố Thần Phong một bên che chở Cố Tiểu Nhã, một bên vội vàng mở miệng. “Cậu ta tới trước, ngồi một lúc lại nói muốn đi bệnh viện thăm ba. Trước khi đi liền để lại hộp board game này!”
Cố Thần Phong cũng không nghĩ nhiều, sau khi mọi người đến đông đủ liền trực tiếp mở ra chơi. Ai có thể nghĩ đến việc sẽ gặp được loại sự tình này a!
…… Từ từ.
Hắn đột nhiên chuyển hướng ra vẻ bình tĩnh lớp trưởng, nhớ tới đối phương lúc trước “Động kinh”, làm như minh bạch cái gì, sắc mặt thay đổi liên tục.
Lại nói tiếp…… Bọn họ vừa rồi vì cái gì muốn tiếp tục chơi board game? Rõ ràng đã có người đã xảy ra chuyện a? Thời điểm này không phải nên đi tìm bác sĩ trước sao?
Trong đầu Cố Thần Phong hoàn toàn hỗn loạn, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói: “Chung Tử Gia? Ai vậy?”
Hắn hoảng sợ, quay đầu vừa thấy mới phát hiện Từ Đồ Nhiên đã đứng cạnh mình từ lúc nào không hay.
Cô trông không quá hoảng sợ, ánh mắt nhìn vào chiếc tủ còn mang theo vài phần hứng thú. Mắt quan sát còn miệng thì nhai kẹo cầu vồng.
Từ Đồ Nhiên chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Cố Thần Phong, rất tự nhiên mà đưa túi kẹo sang.
Cố Thần Phong: “……”
Hắn lắc đầu, bĩnh tĩnh lại vài giây mới đáp: “Là bạn học cấp 2, người có thành tích rất kém ấy. Tốt nghiệp cấp 2 xong cậu ta liền đi nơi khác làm việc. Mấy ngày hôm trước mới trở về……”
Nói xong, lại cảm thấy kỳ quái.
Bọn họ học cùng lớp từ cấp 2 lên cấp 3. Chỉ có Từ Đồ Nhiên và Chung Tử Gia là trường hợp ngoại lệ. Từ Đồ Nhiên là học xong năm đầu cấp 2 liền chuyển trường, không học cùng cấp 3; còn Chung Tử Gia tốt nghiệp xong mới đi.
Vậy Từ Đồ Nhiên không nên không biết Chung Tử a. Tốt xấu từng học cùng một lớp hai năm……
Như là nhìn ra thắc mắc của hắn, Từ Đồ Nhiên cười: “Ngượng ngùng, lâu quá nên quên.”
Cố Thần Phong: “……”
Hắn vẫn là cảm thấy kỳ quái, nhưng mà hiện tại hiển nhiên không phải là lúc suy nghĩ việc đó. Âm thanh bang bang liên tục truyền từ tủ ra, như là có người đang ở bên trong dùng lực va chạm, kích thích đến trái tim mọi người đập nhanh hơn.
Vào lúc này, lớp phó thể dục lại lần nữa dũng cảm đứng ra:
“Không được, không thể cứ như vậy đợi!”
Hắn nhìn quanh, kéo hai cái ghế dựa chặn ở trước cửa tủ, rồi quay đầu nói: “Chúng ta đừng xúm lại một chỗ! Tất cả tách ra tìm nơi trốn tránh. Nếu tránh thoát được ba phút có lẽ liền không có việc gì……”
Cố Thần Phong vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy: “Đồ ngốc, như thế không phải là tự tìm đường chết sao!”
Lớp phó thể dục:?
“Biệt thự Snow, biết đi!” Đại não xem qua vô số phim ảnh của Cố Thần Phong rốt cuộc online. “Loại người nào chết đầu tiên trong phim kinh dị? Chính là người đi lẻ a!”
Lời nói này, dù có hợp lý hay không, ít nhất là rất dọa người. Từ Đồ Nhiên đột nhiên tỉnh ngộ mà gật đầu, tràn ngập tinh thần hiếu học hỏi: “Còn có?”
Cố Thần Phong: “A?”
“Phim kinh dị, còn có loại người nào dễ dàng chết?” Từ Đồ Nhiên không buông tha bất luận cơ hội học tập nào, “Trừ bỏ đi lẻ, còn có cái gì?”
“Còn có…… Còn có không có việc gì đi WC a. WC nguy hiểm nhất.” Cố Thần Phong bị hỏi đến bối rối, không vui mà lùi xa vài bước.
“Các loại không gian kín đều nguy hiểm, đặc biệt là cửa bị khóa trái, bên trong tối om. Còn có khu vực tầng lầu không người cũng dễ dàng xảy ra chuyện. Đặc biệt khi có thanh âm kỳ quái, bóng ma bay qua tuyệt đối không thể tới gần xem, xem chính là tặng đầu người[2]…… Ai không phải!”
Đang phổ cập kiến thức đến một nửa, Cố Thần Phong cuối cùng phát hiện không đúng: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu…… Từ Đồ Nhiên?!”
Hắn vừa chuyển đầu, mới phát hiện Từ Đồ Nhiên vốn bên cạnh đã không thấy người. Cơ hồ là cùng thời gian, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng mà nhanh chóng.
—— Tay vịn cầu thang không có khe hở, từ bọn họ góc độ cũng nhìn không tới toàn cảnh. Bởi vậy Cố Thần Phong mất một hồi lâu mới phản ứng lại, đây là tiếng Từ Đồ Nhiên chạy trên cầu thang
“Ai! Từ, Từ Đồ Nhiên?” Cố Tiểu Nhã thật cẩn thận mà tới gần cầu thang, hạ giọng kêu to, “Cậu đi đâu vậy? Đừng chạy lung tung!”
Giọng nói của Từ Đồ Nhiên từ phía trên truyền xuống dưới: “Không cần để ý mình. Mình lên tầng đi WC!”
Cố Thần Phong:……
Mẹ nhà nó, điều kiện đầy đủ hết.
Mệt hắn nói đi nói lại hồi lâu không có tác dụng.
Cố Tiểu Nhã không yên tâm muốn đuổi theo. Nhưng mà đi chưa được mấy bước liền nghe tủ phía sau lại “Phanh” một tiếng, nhất thời hai chân đều mềm.
Cố Thần Phong vội vàng tiến lên, đem chị gái kéo trở về: “Chị lo cậu ta làm gì, đã nói với chị là cậu ta không bình thường!”
Nói xong nhìn cầu thang, vừa định nói nếu không chính mình đi tìm, lớp trưởng bỗng nhiên mở miệng:
“Đủ rồi, thời gian có hạn.” Hắn nói, gõ gõ đồng hồ thạch anh trên cổ tay. “Trước tiên chúng ta cần nghĩ cách sống sót đi.”
Nhóm người đó sau khi nghe được lời nói của cô sẽ có phản ứng gì, lại sẽ làm gì Từ Đồ Nhiên không biết, cũng không quan tâm.
Trước khi đi cô đã ra hiệu cho lớp trưởng. Tên kia đã chịu qua ân tình, lại có thể quản lý, chắc cũng không ngu ngốc đến mức làm người đuổi theo.
Mục tiêu của Từ Đồ Nhiên rất chính xác, đi thẳng tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang tầng 3. Tuy nhiên trên đường cô cũng không quên vào các phòng tìm xem có con quỷ nào không.
—— Đáng tiếc, trừ bỏ cái tủ sắt ồn ào kia, cái gì đều không có.
Không thể không nói, Cố Thần Phong phán đoán vẫn là rất chính xác. Cô vừa đi lẻ liền nghe thấy tiếng giá trị tìm đường chết tăng lên.
Khoảng chừng 10 điểm.
Thanh âm vang lên khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Đương nhiên, Từ Đồ Nhiên suy đoán việc này cũng cùng thân phận của cô có quan hệ —— Cô là người thứ nhất trong nhóm bị đào thải. Mà thẻ sự kiện cũng nhắc nhở, ma nữ “Thiên vị người có thành tích đếm ngược”.
Lại kết hợp việc giá trị tìm đường chết đạt được khi cô bị đào thải. Như vậy ở cuộc săn giết tiếp theo, ai sẽ bị ma nữ theo dõi đầu tiên không cần nói cũng biết.
Đến nỗi tìm đường chết lúc sau nên như thế nào, nói thực, cô còn không có nghĩ đến. Nói chung là mặc kệ, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng[3]——
Từ Đồ Nhiên từ từ đẩy ra cửa phòng vệ sinh ở trước mặt.
Trong phòng vệ sinh cũng có một chiếc tủ sắt to, chiếm hơn 1/2 không gian nhỏ hẹp. Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, chiếu ra vết máu loang lổ trên cửa tủ.
Năm phút tìm chỗ trốn đã qua hơn nửa, chỉ nghe có tiếng “Ca lạp”. Khóa to treo ở giữa tự động rơi xuống. Cửa tủ dần dần mở, trong bóng đêm có một cái tay màu than chì vươn ra ấn ở 2 cánh cửa tủ.
Hắc khí từ trong tủ bay ra. Từ Đồ Nhiên bình tĩnh mà chớp mắt, nhanh chóng dùng trực giác nhạy bén làm ra phán đoán: Cái này cùng bóng ma quấn lấy lớp trưởng lúc trước, tựa hồ không có sai biệt về cấp bậc……
Có thể, trực tiếp lên là được.
Nhìn hẳn là có thể thắng được.
Từ Đồ Nhiên tự mình khẳng định gật đầu, nhìn xung quanh, từ kho chứa đồ bên cạnh lấy ra một cây thụt bồn cầu. Cầm ở trong tay thử vung 2 lần, thực vừa lòng gật gật đầu rồi đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Cô ghi nhớ lời dạy bảo của Cố Thần Phong, không quên đem cửa khóa trái, lại tiện tay tắt đèn.
Trong phòng vệ sinh tức khắc yên tĩnh. Ngay cả tủ sắt cũng không kêu.
Từ Đồ Nhiên đợi vài giây, không nghe được giá trị tìm đường chết giá trị tăng lên, âm thầm thở dài, lại mở đèn lên.
Mẹ nó. Cho 1 sao.
*
Bên kia.
Một chiếc xe hơi màu đen chạy dọc theo đường núi, chạy vòng quanh homestay mấy vòng lớn. Cuối cùng bất đắc dĩ mà dừng lại ở ngoài 50 mét.
Cửa sổ xe hạ xuống. Có người giơ kính viễn vọng nhìn về phía homestay, thở dài.
“Đã vào không được.”
“Kia làm sao bây giờ?” Thiếu nữ mặc áo đỏ ngồi ở ghế sau kinh ngạc nói, “Bên trong có người.”
“Ta như thế nào biết. ‘ Vực ’ đã hình thành. Cấp bậc của lời nguyền tạo thành vực này còn cao hơn so với chúng ta. Cố tấn công cũng không đi vào được.”
Nam nhân ngồi ở ghế điều khiển phụ chậc lưỡi, buông kính viễn vọng: “Cũng do người ở bên trong chính mình tìm đường chết. Chỉ có tiến hành đủ nhiều ‘ nghi thức ’, lời nguyền mới có thể hình thành ‘ vực ’ hoàn chỉnh.
Muốn nói bên trong không ai tiến hành nghi thức, ta khẳng định không tin. Nói không chừng bên trong chính là một nhóm mật giáo.”
“Có lẽ là bị lừa. Hiện tại lời nguyền đều trở nên ranh mãnh.” Thiếu nữ vẫn là có chút chưa từ bỏ ý định, “Hiện tại xin chi viện còn kịp sao?”
“Không còn kịp rồi —— chỉ có Dương Bất Khí cách nơi này gần nhất, nhưng chờ hắn lại đây cũng ít nhất tám giờ. Thời gian dài như vậy cũng đủ để nó cắn nuốt hoàn toàn những người ở bên trong.”
Nam nhân lắc lắc đầu: “Hết hy vọng đi, xác định không cứu được. Ta còn có việc cần trở về thành phố A. Hai người chờ ở nơi này, làm tốt ghi chép, chờ ‘ vực ’ đóng cửa, nhớ rõ thu hồi đồ vật —— đi đây.”
Cửa xe mở ra, nam nhân khoác áo gió đi xuống xe, một mình men theo con đường trở về. Đi xa hơn trăm mét, hắn bỗng dừng lại bước chân.
Hắn quay đầu nhìn về homestay phía sau. Kiến trúc cố tình xây dựng theo kiểu cũ như được bao phủ bởi một tầng sương mù, mờ ảo khiến người xem không rõ.
Nam nhân nhìn chằm chằm kia tầng sương mù nhìn vài giây, lặng lẽ thở dài, từ trong túi móc ra một cái hoa giấy đặt ở trên mặt đất, rồi xoay người rời đi.
[1] lừa mình dối người
Hành động lừa gạt, che giấu sự thật đối với bản thân và những người xung quanh.
[2] tặng đầu người
Hành động tự sát hoặc hành vi dẫn đến cái chết.
[3] thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng
Câu ngạn ngữ bắt nguồn từ một câu chuyện thời nhà Tống (960-1279). Mang hàm ý mọi chuyện đều sẽ diễn ra theo tự nhiên, không cần thiết phải lo lắng, ép buộc để cho ra kết quả.
(Nguồn tham chiếu: Baidu và Từ điển Thành ngữ & Tục ngữ Việt Nam của GS. Nguyễn Lân – Nxb Văn hóa Thông tin tái bản 2010, có hiệu chỉnh và bổ sung; Từ điển Thành ngữ và Tục Ngữ Việt Nam của tác giả Vũ Thuý Anh, Vũ Quang Hào…)